Tử Dạ Ngô Ca hệ liệt

[Tử Dạ Ngô Ca III] Chương 7

Chương 7

Bạch Y Minh nói xong liền phong bế huyệt đạo của hắn.

Trong khi Như Tuyên hôn mê, chỉ mơ hồ biết được mình đang nằm trên một cỗ xe ngựa vội vã di chuyển xốc nảy, không biết là đi về đâu.

Dù Bạch Y Minh không điểm trúng huyệt đạo trọng yếu, không lâu sau cũng giúp hắn giải trừ, song hắn bị thương không nhẹ, sao có thể chịu được bôn ba vất vả như thế này. Hắn chỉ có thể dựa vào nỗi lo âu mà chống đỡ.

Nhưng khi cắn răng chịu đựng tới ngày thứ ba thì hắn không thể cầm cự được nữa, thần trí dần dần mất đi.

Cảm giác này vừa giống như nửa tỉnh nửa mê, vừa giống như đang phiêu dạt trôi nổi trong nước, bốn bề trống trải không thấy bến bờ.

Lần trước cũng từng trải qua cảm giác này, đã là chuyện rất lâu về trước…

Không biết đã mấy mùa tuế nguyệt lướt qua, một năm rồi lại một năm, hắn không còn chuyên tâm học y, hứng thú với mọi chuyện trở nên nhạt nhòa, dù cho ăn uống sinh hoạt vẫn như cũ, nhưng vẫn giống như lời hắn từng nói với người đó nhiều năm trước.

Bất luận là Như Tuyên hay Vệ Linh Phong, chẳng qua cũng chỉ là một người chết hành tẩu trên thế gian này…

Nhưng A Hoành nhất định không bằng lòng nhìn bộ dạng tử khí thâm trầm của hắn, cho nên hắn cố gắng trò chuyện cùng người khác, đọc sách nấu thuốc, uống trà thưởng nguyệt, y theo cuộc sống mà A Hoành hy vọng nơi hắn.

Mỗi lần mất đi hứng thứ, hắn liền nghĩ ngay đến A Hoành đã phải trả giá như thế nào mới có thể thể cứu một mạng này của hắn.

Chỉ cần nghĩ như thế, bất luận thế nào, hắn cũng phải cởi mở hơn, cố gắng sống vui vẻ hơn.

Nhưng lần này, hắn lại không thể nhớ ra khuôn mặt của A Hoành, cứ một mực nghĩ đến song cửa sổ ở Thái Y Các, từ đó nhìn ra chỉ là một dãy tường sừng sững âm u.

Trong một đoạn thời gian rất dài, khoảng bảy, tám năm từ khi bước vào Thái Y Các đến khi rời đi, mỗi lúc nhàn rỗi hắn lại ngồi trước song cửa sổ đó, ngây ngẩn nhìn mảng tường cung đình đỏ thắm đến xuất thần…

Lần hôn mê này, cơ hồ kéo dài rất lâu.

Có điều với Như Tuyên mà nói, tình huống này có vẻ như không khó chịu lắm, thậm chí ngay cả vết thương trước ngực cũng không còn đau nữa, chỉ là tư vị ngọt ngấy cứ quanh quẩn trong miệng khiến hắn không cách nào thoải mái cho được.

Hắn cũng biết có ai đó đã đặt thứ gì đó dưới lưỡi của mình, mặc dù thứ ấy vừa tanh vừa chát, nhưng tốt xấu gì cũng có thể trung hòa được vị ngọt trong miệng, nên hắn cũng không cố gắng kháng cự.

Đợi đến khi vị đắng chát ấy nhạt dần thì sẽ được đổi cái mới, trong khi đó vẫn luôn có người đút thứ canh khó nuốt cho hắn.

Thời gian cứ như thế trôi qua, sau cùng hắn từ từ dứt khỏi hôn mê, thần trí cũng chậm rãi khôi phục.

Hắn dần phân biệt được, cứ cách một lúc lại có người gọi hắn uống canh, dùng những thứ dược vật hiếm thấy của những nhà giàu sang phú quý mà nấu thành. Mùi vị của thứ đặt dưới lưỡi hắn không những nồng đậm hơn nhân sâm núi gấp bội, mà còn mang đặc thù của huyết khí tanh tưởi.

Hắn nghĩ ngợi một hồi, sau cùng mới nghĩ đến thứ đặt dưới lưỡi mình chắc chắn là huyết sâm ngàn năm.

Huyết sâm ngàn năm mặc dù không phải sương cốt huyết nhục của con người, nhưng nghe nói nếu còn sót lại dù chỉ là một hơi thở, chỉ cần ngậm hai, ba râu sâm cũng có thể cứu được tính mạng.

Hắn chỉ xem qua loại linh dược quý hiếm này trong y thư, chưa từng thấy vật thật, không ngờ hôm nay lại may mắn được ngậm trong miệng để tự mình thể nghiệm dược tính.

Có điều người cho hắn dùng thuốc thật sự rất lãng phí. Huyết sâm ngàn năm vô cùng quý giá, ngay cả hồi hương bát giác cũng là những viên lớn như thế này? Đại phu nếu có chút kiến thức mà biết có người lãng phí huyết sâm ngàn năm như thế, nhất định sẽ khóc không ra nước mắt mất!

“Nếu có thể cười thì vô sự rồi!”, một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai hắn.

Như Tuyên nhếch miệng, song lại không biết nên nói gì.

“Không ngờ người lại bị thương nghiêm trọng đến như thế, suýt chút nữa…”, người ấy tiếp tục nói, ngữ khí loáng thoáng an tâm:”Có điều cuối cùng đã cứu được rồi.”

“Y Minh, ta hôn mê bao lâu rồi?”, hắn định thần, nhẹ giọng hỏi:”Hiện giờ là canh mấy?”

“Đã bảy ngày trôi qua, trong thời gian này ta bị giày vò muốn điên.”

Bạch Y Minh thấy hắn nói năng rõ ràng, thần trí tỉnh táo, sau cùng có thể an tâm, thậm chí còn hứng thú nói với hắn:”Ngươi vẫn chưa ngủ đến khi trời đứng bóng, hiện tại dĩ nhiên là…”

“Giờ Ngọ?”, không đợi Bạch Y Minh nói hết, hắn liền tiếp lời:”Chẳng trách bên ngoài lại náo nhiệt đến thế… Chúng ta đang ở trong thành trấn phải không?”

Sau khi hắn nói xong, bầu không khí trở nên yên lặng.

“Ngươi…”

“Ta bị mù rồi.”, Như Tuyên lấy viên sâm vừa ngậm trong miệng đưa đến gần mũi để ngửi:”Y Minh, khi nhỏ ngươi thường giúp ta phơi thuốc, lúc ấy ta từng dạy qua, bảo quản dược vật rất quan trọng. Cũng giống như dược tính khô nóng của huyết sâm này, kì lân hoa lại là vật cực hàn, vạn lần không thể để chung, cũng may thời gian không lâu lắm, ảnh hưởng của dược tính không mạnh, ngươi nên nhớ tách phần còn lại ra để bảo quản riêng, bằng không sẽ lãng phí linh dược cứu mạng này.”

“Đừng nói chuyện này nữa, nói đến đôi mắt của ngươi trước đi.”, ngữ khí của Bạch Y Minh rõ ràng không tin tưởng:”Lúc đó tính mạng ngươi như chỉ mành treo chuông, ở vùng ngoại thành hoang vắng không thể tìm thấy đại phu. Ta cho ngươi ngậm huyết sâm để bào toàn tính mạng, ngươi có thể sống sót yên lành thì sao có thể bị mù?”

“Độc tích trữ trong cơ thể ta phản phệ, đôi mắt là nơi dễ bị tổn thương nhất, dĩ nhiên không thể chống lại độc tính.”, Như Tuyên bình tĩnh khác thường:”Nếu ngươi không dùng huyết sâm cứu giúp thì lúc này ta đã mất mạng, bất luận thế nào cũng nên đa tạ ngươi.”

“Ngươi không cần cảm tạ, chỉ cần cảm tạ Bách Lý Hàn Băng là đủ rồi.”, biểu hiện bình tĩnh của hắn khiến Bạch Y Minh hiểu lầm:”Nếu y không giao chìa khóa của Tàng Bảo Thất cho ta bảo quản, thì ta không không có cơ hội mang huyết sâm ra ngoài thành.”

“Vậy ư?”, dường như nghĩ ra được thứ gì thú vị, Như Tuyên đột nhiên bật cười:”Vậy thì không có gì đáng tiếc cả…”

Bạch Y Minh ngây ngẩn, không hiểu vì sao hắn vừa mù lại có thể nói cười như thế.

“Mọi người từng nói, một người có thể đạt được những gì, sống được bao lâu, đều đã được định từ trước khi sinh ra… Dù cho số mạng long đong tiêu cực, song chỉ cần nghĩ đến việc gặp y đã được định sẵn thì ta lại thấy vận mệnh thật thần kỳ.”, Như Tuyên ngẩng đầu lên, theo cảm giác hướng mặt về phía có ánh mặt trời. “Một mình ta cô đọc sống qua mười năm, nỗi cô tịch dai dẳng… Sở dĩ ta ẩn thân trong hoàng cung là vì bức tường ở đó vừa cao vừa dày, ta lật không được mà phá cũng không xong…”

Đôi mắt của hắn trông có vẻ bình thường, không tìm thấy một chút mê mang u tối, thậm chí đến cả nỗi ưu phiền dĩ vãng lắng đọng nơi đáy mắt cũng đã tiêu biến.

“Không phải sau cùng ngươi đã nhìn thấy y?”, Bạch Y Minh cân nhắc tỉ mỉ vẫn thấy hơi khác thường, song lại không thể nói ra kỳ quái ở chỗ nào.

“Thực ra ba năm trước ta đã gặp y rồi.”, Như Tuyên quay lại, đôi mắt đáng lẽ không nhìn thấy lại không có vẻ gì như đui mù khiến Bạch Y Minh run sợ.

“Ba năm trước?”, Bạch Y Minh lập tức hồi tưởng lại:”Có phải là lúc y xông vào hoàng cung cứu Cố Vũ Lan?”

“Tối hôm đó chỉ có ta trực, nửa đêm nghe thấy huyên náo liền mở cửa sổ ra xem… cũng chính là cánh cửa sổ đó… ngươi nói có trùng hợp không?”, biểu tình của Như Tuyên có chút hoảng hốt:”Ta thấy y đứng ở đầu tường, không hề thay đổi, giống như ta thường mơ đến…”

“Khi ấy ngươi vừa nhìn đã nhận ra y, nhưng y vẫn không nhận ra ngươi.”

“Ta cùng y không gặp nhau đã lâu, hơn nữa trước đó ta đã trải qua một cơn bạo bệnh…”, Như Tuyên nói đến đây thì ngừng lại, bất giác đưa tay sờ lên cổ:”Nếu y có thể nhận ra ta thì mới là chuyện lạ.”

“Nếu ngươi đã sớm thấy y trong cung, tại sao…”, Bạch Y Minh ngập ngừng rồi thôi.

“Ngươi muốn biết vì sao sau khi bị y bắt gặp, ta vẫn an tâm lưu lại trong cùng làm thái y, song sau khi bị Cố Vũ Lan nhận ra lại lập tức xuất cung trốn tránh?”, Như Tuyên cơ hồ đã đoán ra sự nghi ngờ của y, dịu giọng thở dài:”Ngươi muốn hỏi ta, ta cũng không nói rõ được… dường như yêu hận day dưa, muốn dứt nhưng lại khó dứt… Gặp nhau rồi thì hận không thể như chưa từng quen biết, ly biệt rồi lại muốn ở gần nhau…”

“Cho nên ngươi sẽ không tìm y, cũng không cố tình tránh né y vì muốn xem ý trời an bài như thế nào?”

“Ý trời luôn thích trêu người, chỉ để con người lầm lỡ.” Như Tuyên lắc đầu:”Khi ấy chỉ cần dùng châm hoặc dược vật khác thì hiệu quả cũng không kém ‘Thiên hoa” là bao, song ta vẫn muốn dùng ‘Thiên hoa’ cho Cố Vũ Lan… Hương vị loại ấy đặc biệt, rất dễ nhận biết, cho nên có thể nói là ta đã cố ý.”

“Cố ý?”, Bạch Y Minh kinh ngạc hỏi:”Nếu thật muốn ở bên cạnh y, ngươi hà tất phải uổng công vô ích?”

“Khi ấy hiển nhiên ta có nguyên nhân của mình, có điều hiện tại nghĩ lại, dường như có hơi hành sự theo cảm tính.”, Như Tuyên khẽ cười:”Được rồi Y Minh, có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại liều mạng đem ta rời khỏi Băng Sương thành đi!”

“Ngươi ở bên Bách Lý Hàn Băng nhiều năm rồi, có từng nghe y nhắc đến một loại nội công tâm pháp gọi là ‘Ly ưu quyết’ chưa?”

Như Tuyên lắc đầu.

“Ấy là do Bách Lý Hàn Băng gặp phải cơ duyên trùng hợp mà có.”, Bạch Y Minh thở dài:”Nói đến thiên phú cùng thành tựu võ học, ta chưa từng gặp ai ưu tú như y.”

Nghe đến đây, Như Tuyên không khỏi có chút nghi hoặc.

“Trong cách hô hấp của ‘Ly ưu quyết’, phương thức hành công vận khí rất khác biệt. Từ nhỏ y đã luyện tập tâm pháp gia truyền, như thế chẳng những uổng phí thời gian luyện lại từ đầu, mà còn dẫn đến xung đột với nội lực vốn có, nhẹ thì võ công tận phế, nặng thì khó bảo toàn tính mạng, thật sự không được thỏa đáng.”

Như Tuyên chau mày:”Có điều với tính cách của y, nếu tâm pháp thật sự có chỗ độc đáo, e rằng…”

“E rằng năm đó y không muốn khiến ngươi lo lắng, cho nên không nói với ngươi.”, Bạch Y Minh tiếp lời hắn:”Theo truyền thuyết, phàm là người luyện thành ‘Ly ưu quyết’ thì có thể khắc chế hô hấp huyết mạch, đoạn tuyệt ăn uống, thậm chí còn giống như tiên nhân sống qua trăm tuổi mà dung mạo vẫn không đổi.”

“Thật vô căn cứ! Con người ai cũng phải ăn uống hô hấp, đều phải trải qua sinh lão bệnh tử.”, Như Tuyên bật cười:”Hơn nữa, không ăn, không uống, không già, không chết thì có khác gì hòn đá? Nếu thật sự biến thành như thế thì sống còn có ý nghĩa gì nữa?”

“Những truyền thuyết đó hơn phân nửa là nói quá sự thật, song ‘Ly ưu quyết’ lại khó hiểu, ngược lại không chút giả dối.”, Bạch Y Minh cũng cười theo:”Có lẽ chính vì những người đi trước học nhưng không thành, liều lĩnh thêm bớt nhiều chỗ để lấp liếm thất bại của chính mình, sau cùng đem võ công tuyệt học nói thành thiên thư cầu tiên tu đạo.”

“Khoan đã! Ngươi vừa nói đến khắc chế hô hấp huyết mạch…”

Trong đầu Như Tuyên chợt lóe lên, đột nhiên bừng tỉnh. Sự tình trong nhiều năm nay nghĩ mãi vẫn không thông, trong nhất thời trở nên thật rõ ràng đơn giản.

“Chẳng trách! Chẳng trách…”

Thì ra không có thứ gì gọi là “thử tình khả đãi”, Bách Lý Hàn Băng chỉ là dùng nội công thay đổi khí huyết mạch tượng, khiến mình tưởng rằng y đã mất hết võ công, trúng phải kịch độc.

Nhiều năm nay chỉ cần nghĩ đến Bách Lý Hàn Băng vì muốn giấu hắn mà thà tin vào dược sư tâm tư quỷ dị, uống phải dược vật không rõ hậu quả kia thì hắn cảm thấy không còn tư vị gì. Kết quả là đến tận hôm nay mới hiểu rõ, thì ra năm đó lời Vô Tư nói là chính xác, nhưng mình lại cho rằng y nói nhảm.

Nghĩ ngợi một chút, Vô Tư nói “thử tình khả đãi” rõ ràng là trò đùa, vậy mà lại trở thành lời tiên tri…

“Chẳng trách gì?”

“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”, Như Tuyên chỉ có thể cười khổ:”Ngươi nói tiếp đi!”

“Từ mười lăm năm trước Bách Lý Hàn Băng đã bắt đầu luyện ‘Ly ưu quyết’, tuy rằng có chút thành tựu, song không hề có gì đột phá. Theo lời của y, trình độ võ học của y có thể trợ giúp nhiều cho việc luyện tập ‘Ly ưu quyết’, nhưng cũng là trở ngại lớn nhất. Song, sau cùng đến năm thứ sáu…”

Bạch Y Minh đột nhiên đến gần lại, thấp giọng nói với hắn:”Năm ấy trên thân y phát sinh một chuyện lớn, sau đó thì thần trí dần dần mơ hồ, bắt đầu nói năng mê loạn, nhưng võ công lại tiến bộ vượt bậc như có thần trợ giúp. Ngươi có biết lý do vì sao hay không?

“Khi ấy ta đã ‘chết” rồi, sao có thể biết?”, Như Tuyên nhận thấy y đến gần mình liền nghiêng mặt tránh.

“Chính là không lâu sau khi ngươi chết, y đến Thái Sơn quyết chiến với Tạ Dương Phong. Khi đó y cả ngày hồn tiêu phách lạc, ta tưởng y nhất định sẽ thua, thậm chí rất có khả năng sẽ chết dưới kiếm của Tạ Dương Phong, nhưng ngờ đâu…Từ lúc ấy ta mới biết được, dù cho ta có khổ luyện thêm năm mươi năm nữa, cũng sẽ không có tư cách đấu một trận với y.”

Giọng nói của Bạch Y Minh càng lúc càng thấp:”Mười năm nay, mỗi ngày ta đều đối diện với kẻ thù, cẩn thận hầu hạ y, tối nào cũng mơ thấy ca ca cùng mẫu thân đã chết oan… Ta biết mười năm nay của ngươi rất khó khăn, nhưng có ai nghĩ đến mười năm đó ta đã trải qua như thế nào hay không?”

Như Tuyên đã nhìn thấy Bạch Y Minh từ nhỏ đến lớn, lúc này nghe thấy giọng nói của y chất chứa nỗi thống khổ, sau cùng không nỡ, bất giác đưa tay kéo y đến an ủi. Nhưng sau đó hắn lại nghĩ, không biết mình đã dùng cách tàn khốc nào để báo thù Bách Lý Hàn Băng, cách tay vừa đưa ra cuối cùng lại rút về.

“Ngươi và ta đều sống như một cái xác không hồn, có điều ngươi là vì tình, ta lại là vì thù.”

Bạch Y Minh trông thấy cánh tay vừa đưa ra lại rút về của hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên:”Nhưng hiện tại trong lòng của chúng ta, có ai lại thực sự nguyện ý sống như người đã chết? Cho nên chúng ta sống trên đời này, thực ra là muốn chờ đợi một hy vọng tái sinh lại xuất hiện.”

“Hy vọng mãi mãi chỉ là hy vọng.”, Như Tuyên khép mắt lại:”Đối với ta, hy vọng đó rất xa xỉ.”

“Không biết ta đã thiết kế bao nhiêu cái bẫy, tìn cách ám sát biết bao lần, hạ độc cũng không ít, nhưng vừa đến trước mặt Bách Lý Hàn Băng thì đều biến thành trò cười chẳng đáng nhắc tới một lần. Thậm chí y còn uống độc dược Kiến huyết phong hầu trước mặt ta như uống một chén trà thông thường…”

“Nhưng những thứ này không nói làm gì, đáng sợ nhất là y đã đem cơ nghiệp tổ tông của Bách Lý gia, vinh nhục tồn vong của Băng Sương thành, nhi tử kế thừa hương hỏa, huyết mạch của ân nhân cứu mạng, tất cả những thứ mà y vẫn luôn xem trọng, vứt lên chín tầng mây chỉ trong một đêm.”

Bạch Y Minh đứng dậy, đến bên cửa sổ cúi xuống nhìn dòng người náo nhiệt đang qua lại trên đường lớn.

“Người ta nói vô dục tắc cương, khi một người không hề để ý đến chuyện gì khác thì cũng không có nhược điểm. Tuy nhiều năm nay ta không hề nản lòng, nhưng luôn cảm thấy hy vọng thành công quá xa vời. Mãi đến khi ngươi ‘hồi sinh’ trở về Băng Sương thành…”

“Bách Lý Hàn Băng y đối với ta…”

“Ngươi biết y rõ ràng có tình cảm với ngươi, tại sao lại học theo y tự lừa dối mình?”, Bạch Y Minh ngắt lời hắn:”Ta không hiểu, với hai ngươi, thừa nhận lưỡng tình tương duyệt khó đến vậy sao?”

Như Tuyên không trả lời ngay lập tức mà rờ rẫm phần y phục chỉnh tề trên người, lần tìm thành giường, chầm chậm muốn ngồi dậy. Bạch Y Minh cũng không đến đỡ, chỉ lạnh lùng nhìn động tác vụng về lóng ngóng của hắn.

“Lưỡng tình tương duyệt chẳng qua chỉ là bốn chữ mà thôi, nói ra đương nhiên không hề khó khăn.”

Như Tuyên đứng ở bên giường, đối diện với Bạch Y Minh, nhẹ giọng nói:”Nhưng thời gian không hề phù hợp! Nếu là mười năm trước… ngươi phải biết, con người khi trẻ dũng cảm hơn nhiều, nhưng một khi đến tuổi của ta sẽ có rất nhiều lo ngại, tự nhiên không còn dũng khí đó nữa.”

Bạch Y Minh từ từ đến gần, khoác một chiếc áo choàng lên vai hắn.

“Chuyện này không can hệ gì đến ta, ta chỉ cảm thấy trong tất cả những người mà ta từng gặp, hai ngươi là kẻ buồn cười nhất.”, trông thấy khuôn mặt gần như mất đi hình dạng của hắn, Bạch Y Minh có chút thương tiếc lắc đầu.

“Như người uống nước, ấm lạnh tự rõ.”, Như Tuyên thản nhiên trả lời.

Vốn dĩ hắn rất yếu nhược, lại bị bệnh tình dày vò trong mấy ngày nay, gầy đến trơ xương, cộng thêm đôi mắt mù nên ánh mắt có chút trống rỗng, nhìn qua quả thực khiến người khác phải giật mình.

“Nặng tình như thế, cũng có thể xem như là một loại bệnh.’, Bạch Y Minh thở dài, giúp hắn chỉnh lại áo khoác.

“Chuyện giữa ta và y không phiền người khác phải phí tâm.”, Như Tuyên né tránh bàn tay của Bạch Y Minh muốn chỉnh lại mái tóc của mình:”Ngươi luôn quanh đi quẩn lại trong vấn đề này, tất nhiên cũng có nguyên nhân, chi bằng nói thẳng ra đi!

“Được.”, lần này Bạch Y Minh trả lời rất thẳng thắn:”Cũng gần đến lúc rồi.”

Như Tuyên chăm chú lắng nghe.

“Trước mắt có hai lựa chọn. Một là bây giờ ta sẽ giết ngươi, đợi ngươi biến thành một thi thể khiến người ta nhìn vào cảm thấy đau lòng mới trả ngươi về bên cạnh y.”

Bạch Y Minh sợ hắn nghe không hiểu nên nói rất chậm và cẩn thận:”Nếu ngươi chọn điều này, tuy rằng lòng ta không muốn nhưng cũng không nương tay. Có điều ngươi cứ yên tâm, bất luận thế nào ta cũng sẽ rất cẩn thận, không để ngươi chịu quá nhiều đau đớn.”

Như Tuyên nghe tường tận rồi nhưng sắc mặt vẫn không đổi, đến cả lông mày cũng không nhướn lên, lập tức hỏi:”Vậy lựa chọn thứ hai chính là điều mà ngươi thực sự hy vọng ta sẽ chọn.”

“Lựa chọn còn lại hiển nhiên sẽ không tàn nhẫn đến thế.”

Dù mưu tính bị nói toạc ra nhưng Bạch Y Minh không hề có chút gượng gạo.

“Chỉ cần ngươi đáp ứng ta, từ nay về sau mai danh ẩn tích, để mình biến mất trên thế gian này, tất cả những việc còn lại cứ để ta sắp xếp.”

Như Tuyên cau mày:”Nếu ngươi muốn lợi dụng ta để báo thù y, cứ trực tiếp giết ta không phải đơn giản hơn sao?”

“Quả thực lúc đầu ta cũng có ý định đó.”, Bạch Y Minh đỡ hắn ngồi xuống ghế:”Nếu giết ngươi, đương nhiên có thể khiến y đau khổ không thiết sống nữa, nhưng mười năm trước chẳng phải cũng xảy ra chuyện này sao? Nếu đem thi thể ngươi đến trước mặt y, nói không chừng cũng sẽ giống mười năm trước, vừa đảo mắt y liền quên hết tất cả!”

Một tia đau khổ lướt qua trên gương mặt của Như Tuyên, Bạch Y Minh trông thấy liền nở nụ cười châm biếm.

Những lời này đã chạm đến khúc mắc ẩn sâu trong lòng Như Tuyên.

Hắn yêu Bách Lý Hàn Băng trong đau khổ đã nhiều năm, đến tận hôm nay vẫn còn quyến luyến, có lẽ đến chết cũng khó có thể quên đi tình cảm này.

Chỉ là giấc mộng nửa đêm, trong mộng nhìn thấy cha mẹ, anh trai cùng chị dâu khổ tâm khuyên nhủ mình, hoặc là mơ thấy mình đang ở trong từ đường âm u lạnh lẽo của Bách Lý gia, nghe thấy Bách Lý Hàn Băng cứ lặp đi lặp lại câu nói:”Không phải tất cả mọi tình cảm đều có thể được đáp lại, cũng không có ai giống như ngươi lại đi yêu một nam tử khác”, hoặc là khó mà ngủ được, cô độc trải qua đêm dài thê lương…

Trong những thời khắc hoặc là xấu hổ, hoặc là cô độc, hoặc là thống khổ đó, chỉ khi nghĩ đến có lẽ Bách Lý Hàn Băng cũng sẽ nhớ mình, có lẽ sẽ âu sầu thiểu não vì lời dối gạt ngày đó, có lẽ sẽ có một ngày y hiểu được dụng tâm của mình… Chỉ khi nghĩ đến những điều đó, sự hối hận trong lòng hắn ít nhiều cũng vơi đi.

Song kết quả là Bách Lý Hàn Băng lại không hề nhớ gì hết, suy cho cùng những thứ như đau lòng, khó chịu hay hối hận gì đó chẳng qua chỉ là tưởng tượng…

“Lúc này y đang tìm ngươi, không tìm thấy ngươi thì y sẽ không chịu dừng đâu!”, Bạch Y Minh nói ra kế hoạch của y:”Ta sẽ không ngừng cho y hy vọng, để y không ngừng tìm kiếm trên thế gian này, nhưng làm sao cũng không tìm thấy ngươi, có như thế thì y sẽ không quên ngươi!”

Mãi mãi không quên…

Khi ấy hắn chết chẳng qua cũng chỉ muốn Bách Lý Hàn Băng đối với mình “mãi mãi không quên”. Dù đã hạ quyết tâm không muốn dính líu gì tới quá khứ nữa, hy vọng có thể làm lại từ đầu, nhưng…

“Thực ra hiện giờ ta vừa mù vừa bệnh, đối với ngươi đây là phiền toái rất lớn.”, Như Tuyên định thần lại:”So với việc mang thứ phiền toái như ta trốn tránh sự truy tìm của y, để ta thật sự biến mất không phải sẽ đơn giản hơn sao?”

“Ngươi muốn khuyên ta giết ngươi, sau đó hủy diệt thi thể ư?”, Bạch Y Minh ngồi xổm xuống:”Nếu ta làm thế, cần gì phải tốn nhiều sức lực đến vậy để cứu mạng ngươi?”

“Ta quả thực không hiểu.”

“Ta sẽ không giết ngươi đâu!”, Bạch Y Minh ra sức nắm chặt tay hắn:”Ta chưa từng nghĩ đến phải giết ngươi.”

“Thế à?’

Như Tuyên bị y nắm rất đau nhưng lại không hề giãy dụa, chỉ thản nhiên nói:”Ta còn tưởng ngoài báo thù ra thì ngươi không còn để ý đến gì khác nữa.”

Bạch Y Minh từ từ nới tay ra.

“Ta sẽ không giết ngươi.”, y cắn răng, căm hận nói:”Nhưng ta cũng sẽ không để ngươi trở về bên y, ta muốn y phải tìm ngươi, nhớ ngươi cả đời, nhưng lại không thể tìm ra ngươi.”

“Tốt thôi!”, Như Tuyên gật đầu:”Cứ làm thế đi!”

Vẻ mặt của Bạch Y Minh sững lại.

Y đã sớm đoán được hồi đáp của Như Tuyên, nhưng không ngờ Như Tuyên lại đáp ứng bình tĩnh đến thế, giống như chỉ là đáp ứng một việc cỏn con chẳng hề nghiêm trọng.

“Ngươi…”, Bạch Y Minh mở miệng định hỏi, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại

Như Tuyên cúi đầu ngồi yên, có một vài sợi tóc mảnh dài, nhuốm màu vàng khô héo xõa loạn trên bờ vai, đến cả ánh sáng rọi vào cũng không hề phản xạ lại một chút tia sáng.

Bạch Y Minh ngẩn người nhìn hồi lâu, lấy ra một vật từ trong ngực áo đặt vào tay hắn.

“Ngươi nghỉ ngơi một chút, ta đi sắp xếp vài chuyện.”

Bạch Y Minh vội vàng ra ngoài phòng, nhưng khi bước đến cửa thì dừng lại, có phần do dự hỏi:”Vật đó… ngươi cứ nắm mãi không buông, cho nên ta mới mang theo cùng.”

“Đa tạ.”, Như Tuyên nhấp môi:”Để làm kỷ niệm cũng tốt.’

Bạch Y Minh qua loa gật đầu mới nhớ ra hắn không nhìn được, ngượng ngùng nói:”Vậy thì được rồi.”

“Y Minh.”

Bạch Y Minh mở cửa định bước ra, chợt nghe thấy tiếng nói liền ngừng lại.

“Xin lỗi…”

“Sao ngươi lại xin lỗi ta?”, Bạch Y Minh lạnh lùng cười:”Nếu là nói thay y thì không cần đâu.”

“Không, ta không nói thay y.”, Như Tuyên thủy chung vẫn không ngẩng đầu:”Y Minh, nếu… ta nói nếu như…”

“Không có nếu như, thực ra ngươi có đáp ứng hay không thì cũng vậy thôi.” Bạch Y Minh quả quyết nói với hắn:”Bất luận ngươi đáp ứng hay không, Bách Lý Hàn Băng sẽ không thể gặp ngươi nữa, ngươi cũng sẽ không nhìn thấy y nữa.”

Nói dứt lời cũng không đợi Như Tuyên hồi đáp, Bạch Y Minh thẳng thắn rời đi.

Lắng nghe tiếng bước chân dần xa, Như Tuyên bất đắc dĩ thở dài, lẩm bẩm nói một mình:”Đứa trẻ này sao lại giống với lúc nhỏ, lúc nào cũng không nghe người khác nói hết.”

Vừa nãy không phải có chút hối hận mà là muốn hỏi…

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve những vết nứt trên ngọc khấu hồ điệp, trong đầu vẽ lên cảnh tượng người đó cẩn thận tỉ mỉ khảm nạm lên chiếc ngọc khấu đã vỡ này.

“Không được mềm lòng! Như Tuyên, ngươi không thể mềm lòng…”

Hắn siết chặt nắm tay giữ ngọc khấu hồ điệp nép sát vào lòng.

Sau khi bị mù, thính lực của Như Tuyên tốt hơn rất nhiều, cho nên khi Bạch Y Minh vừa rời đi đã trở lại, từ tiếng bước chân nặng nề của Bạch Y Minh, hắn nhận thấy trong lòng y có chuyện.

Hắn cau mày, cất ngọc khấu vào ngực áo, đợi Bạch Y Minh mở cửa tiến vào.

“Có chuyện gì ư?”, hắn hỏi trước.

“Cũng không phải là chuyện gì to tát.”

Tuy nói vậy nhưng dường như Bạch Y Minh không được vui:”Ta tính toán có sai sót một chút, quên mất vẫn còn Cố Vũ Lan.”

“Cố Vũ Lan?”

“Chủ yếu là ta không ngờ Bách Lý Hàn Băng sẽ mượn lực từ triều đình.”, Bạch Y Minh cười lạnh:”Ta không ngờ y không hề để ý đến danh tiếng, thà rằng không chịu đếm xỉa đếm sự khinh miệt của người trong giang hồ, cứ thế mà đi câu kết với triều đình.”

“Vậy giờ phải tính sao?”

Hắn trấn tĩnh hỏi Bạch Y Minh:”Người trong thiên hạ đều là tai mắt của triều đình, ta lại mang thương bệnh, ngươi dẫn theo ta e rằng khó có thể ẩn giấu tung tích.”

“Ngươi không cần lo, ta đã sớm nghĩ đến nhiều tình huống, tuy hiện tại lộ trình có chút khó khăn nhưng cũng không ngăn được ta.”

Bạch Y Minh bước đến trước mặt hắn, giúp hắn khoác chặt lại chiếc áo khoác rộng thùng thình.

“Có điều ngươi phải phối hợp cho tốt, nếu trên đường bị chất vấn thì vạn lần cũng không được lên tiếng, miễn cho ta không phải động thủ đả thương.”

“Đi ngay bây giờ?”

“Nơi này không thể ở lâu.”

Bạch Y Minh dùng nón của áo khoác che khuất gương mặt của Như Tuyên, ôm lấy cả người hắn.

“Lục soát từng hộ cũng không việc gì, có điều những tên mật thám Đại nội kia lại ở khắp nơi, bất cứ lúc nào cúng ta cũng có thể bị lộ tung tích, tốt nhất nên nhanh chóng khởi hành.”

Leave a comment